Nếu chưa có biện pháp nào để lượng hóa xem tình hình tham nhũng tổng thể của cả nền kinh tế tăng lên hay giảm đi, chúng ta có thể tham khảo nội dung dưới đây:
GDP= I + G + C + NX (1)
I – đầu tư của doanh nghiệp
G – chi tiêu của chính phủ
C – tiêu thụ của các hộ gia đình
NX – Xuất khẩu ròng
Bỏ qua các yếu tố phụ thì GDP cũng là thu nhập của quốc gia, bao gồm thu thuế ròng T (đã tính đến trợ cấp xã hội) của chính phủ và thu nhập Y của các hộ gia đình. Các hộ gia đình tiêu dùng hết một khoản là C và tiết kiệm được một khoản là S. Ta có Y= C + S, do đó
GDP= T + C + S (2)
T cũng chính là khoản thu ngân sách.
Từ (1) và (2) suy ra I + G + C + NX = T + C + S
Hay I + G + NX = T + S <=>
(T – G) = (I – S) + NX
Giả sử cán cân thương mại cân bằng, tức xuất khẩu ròng NX = 0
(T – G) = (I – S)
(T – G) chính là cán cân ngân sách. Ngân sách thâm hụt càng lớn thì S càng lớn hơn I, tiết kiệm của các hộ gia đình hoặc được găm lại hoặc gửi ngân hàng lấy lãi nhưng ngân hàng tắc nghẽn nên không trở thành đầu tư cho doanh nghiệp.
Các hộ gia đình bao gồm các hộ gia đình tham nhũng và các hộ gia đình còn lại. Đời sống nhân dân nói chung đang bị xuống thấp. Từ đó có thể thấy nếu các yếu tố khác không mấy biến động thì ngân sách thâm hụt càng lớn thì tham nhũng càng nhiều.